Trung Quốc bao giờ cũng lấy sự kìm hãm, phá hoại Việt Nam làm quốc sách

Tác giả Lê Thanh Dũng nói: "Ai tin Trung Quốc... hoặc là ngu hoặc là điên, hoặc là... Trung Quốc cho tiền và bảo nói thế." Tình cảm sục sôi kỷ niệm 40 năm ngày 17/2, 60 vạn quân Trung cộng "bành trướng dã man" xâm lược nước ta, tạm lắng xuống, ta hãy bình tĩnh nhìn sâu vào bản chất của người láng giềng "4 tốt, 16 chữ"... Đây là một bài viết của ông bạn Lê Thanh Dũng, từ 2014 nhưng vẫn nguyên tính thời sự. Xin chia sẻ cùng bà con. (Trong hình, Lê Thanh Dũng, ngồi ngoài cùng bên phải). Source: fb.com/permalink.php?story_fbid=649251395535464&id=100013518285955
Tác giả Lê Thanh Dũng: "Ai tin Trung Quốc... hoặc là ngu hoặc là điên, hoặc là... Trung Quốc cho tiền và bảo nói thế."


Tình cảm sục sôi kỷ niệm 40 năm ngày 17/2, 60 vạn quân Trung cộng "bành trướng dã man" xâm lược nước ta, tạm lắng xuống, ta hãy bình tĩnh nhìn sâu vào bản chất của người láng giềng "4 tốt, 16 chữ"... Đây là một bài viết của ông bạn Lê Thanh Dũng, từ 2014 nhưng vẫn nguyên tính thời sự. Xin chia sẻ cùng bà con. (Trong hình, Lê Thanh Dũng, ngồi ngoài cùng bên phải).

Trong phạm vi bạn bè, khi trao đổi tình hình thời cuộc, có bạn hỏi mình nghĩ thế nào về cách hành xử của Trung Quốc với Việt Nam. Mình không dám bàn sâu vì không phải là nhà nghiên cứu, chỉ xin kể các bạn nghe những mẩu chuyện chính mình chứng kiến để sẽ dẫn đến kết luận của mình.

– Năm 14 tuổi ở Quế Lâm Trung Quốc, mình và các bạn từng bu lên cửa sổ xem hai vợ chồng nhân viên đấu tố ông trưởng phòng hành chính bị qui là "phái hữu" bằng cách lấy cái ghế băng phang vào chân ông.

Chán chê rồi họ lấy phấn vẽ vòng tròn nhỏ quanh chân ông và bảo không được bước ra. Sau đó hai vợ chồng khoá cửa đi ăn cơm và ngủ trưa. Hôm sau ông này vẫn làm việc bình thường và vẫn là trưởng phòng, đến ngày qui định lại đấu tiếp. Từ bé cho đến bây giờ mình vẫn chẳng hiểu thế nào là phái hữu thế nào là không, chắc ông trưởng phòng và cả các nhân viên cũng thế, trên bảo đánh ai thì đánh thôi.

– Hồi học đại học, cũng ở Trung Quốc, một hôm trên đường từ kí túc xá lên lớp học, thấy mọi người quây lại hỏi một sinh viên đang đứng trước cái bàn trên để cái quần dài. Thì ra cậu này ăn cắp cái quần, bây giờ phải đứng đó để trả lời những câu hỏi diễu cợt của mọi người đi qua (toàn sinh viên) Cậu này đỏ mặt phải nghiêm túc trả lời tất cả, xung quanh chuyện cái quần ăn cắp. Đại loại như: "mày ăn cắp cho người yêu mày à, cho mẹ mày à.." vv. Và mọi người cười ha hả khoái chí...

– Một lần mình có dự cuộc họp tổ, họ đấu một bạn tơi bời. Trong tổ có một bạn phân tích cậu này sai lầm nhưng có một số ưu điểm... Thế là cậu bênh bạn này bị đấu luôn là phản động, mất cảnh giác, vì "ưu điểm của kẻ sai lầm còn tồi tệ, nguy hiểm hơn cả khuyết điểm của nó..."

– Hồi Cách mạng Văn Hoá (luôn luôn nói là do đích thân Mao Chủ tịch lãnh đạo), trên một tờ hoạ báo có đăng tin và phóng sự ảnh về một gia đình gương mẫu. Đó là gia đình có mấy đứa trẻ học tiểu học, trung học đấu tố bố. Anh cả là sĩ quan không quân về nhà thấy thế, mắng các em và cấm các em làm vậy. Bọn trẻ bèn quay sang đấu anh một cách kiên quyết. Cuối cùng ông anh "thấy sai", cùng các em đấu bố... Một hình ảnh gia đình gương mẫu...

Nhắc lại những chuyện này, mình chỉ muốn đi đến mấy kết luận:

▪ 1. Chuyện vu khống dựng đứng thì không có gì lạ với cái nhà cầm quyền Trung Quốc này!

Chính mắt mình đọc thông cáo của Ban chấp hành TW đảng cộng sản Trung Quốc nói rằng Lưu Thiếu Kì là phản quốc, là nội gián, là kẻ cướp... Hội nghị toàn thể quyết định khai trừ khỏi đảng và tước mọi chức vụ trong và ngoài đảng... Tiếp tục quét sạch tội ác của Lưu Thiếu Kỳ và đồng bọn... Hội nghi trung ương kêu gọi đi sâu và mở rộng "cách mạng đại phê phán"! (Nguyên văn như sau:

...全会批准中央专案审查小组"关于叛徒内奸、工贼刘少奇的审查报告"...

全会对于刘少奇的反革命罪行,表示了极大的革命义愤,一致通过决议:把刘少奇永远开除出党,撤销其党内外的一切职务,并继续清算刘少奇及其同伙叛党叛国的罪行。全会号召全党同志和全国人民继续深入展开革命大批判,肃清刘少奇等党内最大的一小撮走资派的反革命修正主义的思想。)

▪ 2. Mình đã có lần nói thẳng với một trí thức Trung Quốc về chiến tranh biên giới 1979 rằng: "Việt Nam nghèo, dân ít, sau mấy chục năm chiến tranh hao người tốn của lại quay sang gây chiến ngay với Trung Quốc ư? Ai nghe được không?

Chúng mày vu cho Lưu Thiếu Kỳ tội gì? Ông chủ tịch nước của chúng mày đang có ảnh in trên tờ nhân dân tệ cùng Mao Trạch Đông kia, chết như thế nào, bại liệt mà vẫn bị trói đến 6 tháng trời, chết đói và chết bệnh vẫn trong tình trạng bị trói! Tao có bịa hay không thì mày biết. Với cha mẹ, với lãnh tụ, với thủ trưởng, với bạn học, chúng mày còn đối xử thế thì chúng tao hàng xóm là cái đếch gì. Tao nói thực, nói hữu nghị thì hữu nghị, được ngày nào biết ngày đó thôi."

Những kẻ bẻm mép với 16 chữ đen xì, đùm từ Trung Quốc về, hì hụi mạ thành 16 "chữ vàng" cắt nghĩa sao đây trước một thực tế là Việt Nam ta có hai truyền thống lớn: Một là "truyền thống hữu nghị lâu đời với Trung Quốc" (?); hai là truyền thống chống ngoại xâm – mà ai cũng biết là đánh bọn xâm lươc Trung Quốc là nhiều!!! Có truyền thống nọ thì không thể có truyền thống kia! Không cần ai chọn cả. Lịch sử chọn rồi, dạy cho rồi!

▪ 3. Con người Trung Quốc khi được nhồi sọ đêm ngày thì họ cũng bị méo mó nhân cách. Nhân dân Bắc Kinh hai lần mít tinh lớn hoan nghênh TW đảng sáng suốt trừng trị Đặng Tiểu Bình, tên phản động gian ác tầy trời và hai lần mít tinh hoan nghênh TW đảng sáng suốt khôi phục cho đồng chí Đặng Tiểu Bình...Khi quật đổ và khi khôi phục đều đưa những lí lẽ sang sảng ầm ĩ ngày nọ qua ngày kia trên báo, trên truyền hình.

Hàng vạn chuyện, bi hài, lố bịch, các bạn từng học ở Trung Quốc những năm tháng đó đều biết, kể sao cho hết.

Vụ giàn khoan bây giờ cũng thế, chúng nó bảo tàu Việt Nam đâm tàu Trung Quốc. Vậy là tàu VN bé hơn, lại lấy hông tàu "đâm" vào mũi tàu Trung Quốc rồi "tự lật chìm". Một kiểu đâm lạ!

Thế mà truyền thông Trung Quốc nói ra rả, và dân tin và chửi Việt Nam vô ơn kêu gọi chính phủ đánh Việt Nam!

▪ 4. Dạy cho Việt Nam một bài học. Một câu nói tự phơi bày quan điểm nước lớn, lăng loàn và côn đồ. Nói đến chiến tranh biên giới là chúng nó bao giờ cũng dùng cụm từ "phản kích tự vệ". Ai công kích mà chúng phải phản kích? Ai làm gì mà phải tự vệ? Cứ thế chúng nhồi nhét cho ăn sâu vào đầu óc người dân.

Một cô giáo sư Trung Quốc, giảng dạy đại học hỏi mình: Tại sao Việt Nam đánh Trung Quốc?

Mình hỏi lại: Tại sao Trung Quốc đánh Nhật? (Trung Quốc căm Nhật đến xương tuỷ, bây giờ vẫn say sưa làm phim và chiếu phim về chiến tranh chống Nhật).

Rồi mình hỏi tiếp: Nhật sang xâm chiếm Trung Quốc và nhân dân Trung Quốc đánh Nhật trên đất Trung Quốc, phải vậy không?

Cô ta trả lời: Đúng thế.

Mình hỏi tiếp Việt Nam đánh Trung Quốc ở đâu? Ở Vân Nam, Quý Châu Quảng Tây, Quảng Đông à? Xin thưa, ở trên đất Việt Nam! Tại sao lại thế thì cô tự trả lời.

Đế quốc Nhật không bỉ ổi đến mức bảo quân Nhật sang đánh Trung Quốc là phản kích tự vệ!

▪ 5. Trở lại câu chuyện với cậu trí thức. Nhắc lại lịch sử, mình bảo:

– Hồi chiến tranh Việt Nam, Mao Trạch Đông nói với Nixon: "Anh không động đến tôi thì tôi không động đến anh." Phải thế không?

– Đúng thế.

– Thế Mỹ có động đến Trung Quốc không?

– Không. Quả thực là Mỹ không xâm phạm Trung Quốc.

– Trong chiến tranh Việt Nam, hạm đội Mỹ quần thảo ở biển Đông là không xâm phạm vào lưỡi bò, không xâm phạm "vùng lợi ích cốt lõi" của Trung Quốc chứ gì? Vậy là mày thừa nhận vùng biển đó không phải là của Trung Quốc nhá. "Nix không đụng Mao thì Mao không động Nix" mà!

▪ 6. Thực tế mọi "lý lẽ" mà Trung Quốc đưa ra là để nói với dân nước nó mà thôi. Người ta bảo một việc không có thật mà nói chục lần trăm lần là thành sự thật, Mao nói một câu nổi tiếng: "Nhân dân là tờ giấy trắng" với hàm ý là viết cái gì vào cũng được.

Cho nên mới có chuyện Đặng lên voi xuống chó đến mấy lần mà lần nào cũng do sáng suốt của trung ương; mới có chuyện đánh Việt Nam là "phản kích tự vệ"...

▪ 7. Về chuyện Trung Quốc bảo Việt Nam "vô ơn". Trước hết phải nói rằng chỉ có kẻ nào hẹp hòi, nhỏ nhen và có âm mưu gì đó khi giúp người khác mới hay kể công. Người vô tư không bao giờ kể lể.

Chúng mình, hàng ngàn người đã từng nhiều năm học ở Trung Quốc không bao giờ quên những gì chính phủ và nhân dân Trung Quốc đã cưu mang giúp đỡ mình. Nhưng tại sao vẫn thấy không thể gắn bó khăng khít được. Có lẽ không giống tình cảm của các bạn học tại các nước khác. Mình đã từng nói, có rất nhiều tính từ đẹp đẽ để nói về tình bạn và tình hữu nghị, với Trung Quốc cũng vậy, có đủ mọi tính từ đẹp để mô tả, nhưng chỉ riêng hai chữ tin cậy thì, xin lỗi, không! Rất tiếc đó lại là từ đẹp nhất.

Chúng tôi không vô ơn. Nhưng nhà cầm quyền Trung Quốc đã đặt đối lập tình hữu nghị và lòng yêu nước, muốn chúng tôi chỉ được chọn một, không được chọn cả hai! Vậy chúng tôi bỏ lòng yêu nước mà chọn tình hữu nghị chắc?

Đâu phải lỗi tại chúng tôi!

Trong một bài viết, mình đã kể: "...hơn nửa thế kỷ trước mình đã đến Trung Quốc. Khi đó đối với mình-đứa bé mười bốn tuổi, nước Trung Hoa mới cái gì cũng hay cũng đẹp, người Trung Quốc ai cũng tử tế nhân hậu. Chân tình lắm, cảm động lắm... Thế rồi mình học ở đó hàng chục năm, học được nhiều kiến thức khoa học kỹ thuật và vỡ ra nhiều điều về nhân tình thế thái, các thầy các bạn, những con người cụ thể, đáng yêu đồng thời cũng là nạn nhân của hàng chục "cuộc vận động chính trị" mà nội dung là đấu tố, hành hạ về tinh thần và thể xác con người. Cách nhìn Trung Quốc của mình khác dần đi. Cho đến năm 1979 sau cuộc xâm lược trắng trợn của bọn con cháu Mã Viện, Vương Thông thì chẳng còn gì tốt đẹp nữa. Biết làm sao, một người yêu Tổ Quốc mình yêu nhân dân mình, có thể có cách nhìn nào khác đối với kẻ giết dân mình, cướp nước mình ngoài sự ghê tởm và căm thù, ít ra là đối với cái chế độ đó."

▪ 8. Chuyện cái công hàm Phạm văn Đồng thì hãy tạm gạt sang một bên cái lí cái lẽ, điều đó để cho các nhà chuyên môn làm. Trong chuyện này Trung Quốc lộ nguyên hình bộ mặt một người "bạn" tởm lợm. Chuyện xảy ra trong một bối cảnh hữu nghị thân thiết, trong ảnh chụp, ai cũng tươi cười vậy mà đã bị lợi dụng để biến thành tranh chấp ngôn từ và tiếp theo là lãnh thổ!

Hãy khoan nói về sự ngây thơ hay ngây ngô về chính trị, cùng với hàng ngàn thí dụ khác có thể chứng minh Trung Quốc không bao giờ có thể là bạn tin cậy. Và nên nhớ rằng trong hồ sơ của chúng nó còn nhiều, nhiều lắm, ảnh chụp, chữ viết, văn bản con dấu... Đừng có sa đà để rồi luôn luôn phải bị động chống đỡ. Hãy bỏ ảo tưởng hữu nghị đi mà đập thẳng vào mặt nó.

Người Trung Quốc, trong văn chương thích nói hai chữ "quân tử" như một nhân cách đáng trọng. Vậy trong quan hệ với Việt Nam và trong chuyện Biển Đông, có mảy may gì quân tử không?! Một bộ mặt tráo trở, ba que, xỏ lá, ti tiện, đểu giả, hèn mạt... trọn vẹn, đúng nghĩa.

Không có công hàm Phạm Văn Đồng thì chúng sẽ kiếm cái khác, không có gì cả thì chúng làm liều, như cái đường lưỡi bò khoanh hết biển đông thì dựa vào công hàm nào?

Lý lẽ chỉ là công cụ từng lúc của chúng nó thôi, khi không cần thì chúng vứt sọt rác.

Xin phép nhăc lại câu mình từng viết trên một bài khác: Trung Quốc bao giờ cũng lấy sự kìm hãm, phá hoại Việt Nam làm quốc sách. Đồ ăn ôi thối độc hại ùn ùn trút sang Việt Nam có thể đổ cho thương lái nhưng tiền giả đổ sang ta bấy lâu thì do ai in? Trung Quốc quản lý tài giỏi thế mà không cấm nổi mấy vụ thu mua rễ hồi sừng trâu, móng trâu, bán vũ khí gây án, phân hóa học giả làm hại người bạn truyền thống hữu nghị lâu đời sao? Chính hắn là thủ phạm chứ ai! Nếu cứ miễn cưỡng coi Trung Quốc là bạn thì không bao giờ là bạn tin cậy cả. Ông cha ta dạy thế, đừng đòi khôn hơn ông cha mà thành kẻ mất dạy.

Trung Quốc rắp tâm kìm hãm Việt Nam, muốn Việt Nam luôn luôn trong tình trạng nghèo nàn về kinh tế, bất ổn về chính trị xã hội. Họ nghĩ, như vậy những người lãnh đạo Việt Nam sẽ luôn luôn bị dân xa lánh, phải phụ thuộc vào họ, để cho họ ép thực hiện những gì họ muốn.

Trung Quốc thật lòng muốn Việt Nam là một nước độc lập tự do và giàu mạnh ư?

Ai tưởng rằng Trung Quốc nghĩ thế thì hoặc là ngu hoặc là điên, hoặc là... Trung Quốc cho tiền và bảo nói thế.

Tin liên quan:
✔️ Chúng ta hiểu gì về Trung Quốc?
✔️ Tại sao Tập Cận Bình muốn phục hồi Khổng Tử?
✔️ Tăng đầu tư đột biến, Trung Quốc muốn đẩy nhà máy ô nhiễm sang Việt Nam?
✔️ 45 năm Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam: Mưu đồ độc chiếm Biển Đông
✔️ Về bản chất cuộc chiến tranh Trung Quốc tiến hành với Việt Nam vào năm 1979
✔️ 40 năm Chiến tranh Biên giới Việt–Trung: những điều chưa nói hết
✔️ Chiến tranh biên giới: Ám ảnh từ đáy giếng chôn 43 xác
✔️ Cuộc chiến biên giới 1979: Trao huy hiệu cho hơn 1.600 chiến sỹ Sư đoàn 338
✔️ Một cuộc tọa đàm hết sức sôi nổi và cảm động

Lê Thanh Dũng
Mới hơnCũ hơn

Biểu mẫu liên hệ