Một lý thuyết đầy bất ngờ về quá trình chuyển hóa của cuộc sống.
Tuổi trung niên thật khó khăn. Nhưng giai đoạn từ đầu 40 đến đầu 60 tuổi không phải là một cuộc khủng hoảng. Mọi người thường nói về tuổi trung niên như thể đó là một sự sụp đổ đột ngột. Một cuộc khủng hoảng. Tôi nghĩ về nó giống như một sự tái định hướng hoặc điều chỉnh lại. Tôi đang điều chỉnh bản thân với các giá trị, cốt lõi và phương hướng thực sự của mình: dành thời gian chất lượng để đánh giá lại cuộc sống. Tôi sẽ không gọi đó là một cuộc khủng hoảng. Bởi vì nếu bạn làm đúng, bạn sẽ trải nghiệm được nhiều điều hơn trên con đường "tuổi trung niên". Một điều gì đó ý nghĩa sẽ xảy ra nếu bạn có thể uốn nắn tuổi trung niên theo hướng có lợi cho mình.
Tôi thích những gì nhà tâm lý học và nhà trị liệu tâm lý Carl Jung đã nói: "Cuộc sống thực sự bắt đầu từ tuổi 40. Trước đó, bạn chỉ đang nghiên cứu." Ông cho rằng 40 năm đầu tiên (nửa đầu của cuộc đời) là giai đoạn "chuẩn bị" cho việc trở thành chính mình. Chúng ta thu thập dữ liệu, học hỏi về thế giới và tìm hiểu bản thân. Nhưng công việc thực sự — sống cuộc đời theo cách của riêng mình — bắt đầu sau đó.
Khi còn trẻ, chúng ta hấp thụ mọi thứ: ý tưởng, giá trị, niềm tin. Chúng ta cố gắng hiểu cuộc sống. Nhưng chúng ta chưa hoàn toàn kiểm soát được câu chuyện của chính mình. Chúng ta thử nghiệm nhiều vai trò khác nhau, khám phá xem mình có thể là ai. Đó là một giai đoạn thử nghiệm.
Chúng ta học từ thất bại, sai lầm và thử thách. Jung gọi đó là "nửa đầu của cuộc đời," một quá trình thiết lập bản sắc. Nhà tâm lý học phát triển Erik Erikson mô tả điều này là xây dựng "cảm giác về bản thân."
Nó liên quan đến những câu hỏi lớn như "Tôi là ai?" và "Tôi thuộc về đâu?" Chúng ta tìm kiếm sự ổn định, xây dựng sự nghiệp, các mối quan hệ, gia đình. Nhưng đây chưa phải là bức tranh toàn cảnh. Chúng ta chưa hoàn toàn biết điều gì thúc đẩy mình, mục đích của mình là gì. Chúng ta vẫn đang đặt nền móng cho "cái tôi."
Đến năm 40 tuổi, một sự thay đổi lớn bắt đầu.
Ưu tiên thay đổi. Giai đoạn này là điều mà Jung gọi là "cá nhân hóa." Cá nhân hóa có nghĩa là chúng ta trở nên toàn vẹn. Chúng ta tích hợp tất cả các phần của bản thân — hy vọng, ước mơ, nỗi sợ hãi và vết thương. Giống như kết hợp mọi bài học mà chúng ta đã học được cho đến nay và sử dụng nó để dẫn dắt con đường của chính mình. Chúng ta đạt được sự khôn ngoan và rõ ràng. Chúng ta không còn chỉ tìm cách hòa nhập.
Chúng ta muốn hoàn thiện bản thân đang phát triển. Jung viết: "Cuộc gặp gỡ giữa hai cá nhân giống như sự tiếp xúc giữa hai chất hóa học: nếu có phản ứng, cả hai đều biến đổi." Các nghiên cứu trong tâm lý học phát triển cho thấy những người trên 40 tuổi trải nghiệm một chiều sâu mới về nhận thức bản thân. Các nhà thần kinh học nhận thấy rằng các trung tâm cảm xúc của não trở nên cân bằng hơn theo thời gian. Chúng ta ngừng phản ứng với cuộc sống.
Chúng ta bắt đầu hành động từ một nơi có sự lựa chọn.
Như thể tâm trí đạt được một loại tự do mà trước đây chưa từng có. Khi còn trẻ, chúng ta dựa vào thế giới bên ngoài để định hướng. Chúng ta quan tâm đến việc người khác nghĩ gì. Ở tuổi 40, chúng ta bắt đầu nhìn vào bên trong. Chúng ta tự hỏi, "Tôi thực sự muốn gì?" Chúng ta ít bị ảnh hưởng bởi kỳ vọng bên ngoài hơn. Cuộc sống bắt đầu vì cuối cùng chúng ta bắt đầu sống theo cách của riêng mình.
Jung coi điều này là cần thiết cho hạnh phúc thực sự. Ông tin rằng chúng ta phải đối mặt với "bóng tối" của mình — những nỗi sợ hãi, bất an và khao khát bị kìm nén. Chỉ bằng cách thừa nhận chúng, chúng ta mới trở nên toàn vẹn. Một số người có thể gọi đây là "khủng hoảng tuổi trung niên," nhưng Jung gọi đó là "sự thức tỉnh tuổi trung niên."
Ông coi đó là một bước ngoặt.
Ở giai đoạn này, cuộc sống chuyển từ "làm" sang "trở thành." Không còn là việc chứng tỏ bản thân mà là sống đúng với bản thân. Chúng ta bắt đầu tập trung vào những điều có ý nghĩa và làm chúng ta thỏa mãn, thay vì những điều gây ấn tượng với người khác. Sức mạnh của nhận thức này không thể bị đánh giá thấp. Cho đến nay, chúng ta tích lũy kiến thức, kỹ năng và kinh nghiệm.
Nhưng sau 40 tuổi, chúng ta sử dụng chúng để sống một cuộc đời chân thực. Ở giai đoạn này, cuộc sống không chỉ là một sự thay đổi nghề nghiệp hay một sở thích mới. Đó là một sự chuyển hóa nội tâm. Chúng ta bắt đầu đưa ra các lựa chọn dựa trên con người thật của mình — không phải con người mà chúng ta được bảo phải trở thành.
Cuộc sống trở nên chân thực hơn, thuộc về chính mình hơn.
Những thay đổi nội tâm cũng mang lại một loại bình yên. Các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng những người trên 40 tuổi thường cho biết, mức độ hài lòng với cuộc sống cao hơn. Họ cảm thấy kết nối hơn, ít bị thúc đẩy bởi tham vọng và cạnh tranh, và chấp nhận bản thân một cách trọn vẹn hơn. Sự chấp nhận này trở thành một sự tự do mới. Đến giờ, chúng ta biết điều gì quan trọng với mình và buông bỏ những thứ còn lại.
Những "ồn ào" của tuổi trẻ trở nên không còn quan trọng.
Chúng ta bắt đầu lắng nghe những tiếng nói bên trong. Jung tin rằng đối mặt với tuổi trung niên một cách có ý thức là điều cần thiết. Nếu chúng ta né tránh nó, chúng ta có nguy cơ trở nên cứng nhắc, cay đắng hoặc oán giận. Cuộc sống sẽ mãi nông cạn. Nhưng nếu chúng ta đón nhận sự khởi đầu mới, chúng ta sẽ trưởng thành theo những cách mà tuổi trẻ không bao giờ có thể mang lại.
Sau tuổi 40, chúng ta bắt đầu xây dựng.
Chúng ta không còn chỉ "nghiên cứu" cuộc sống mà bắt đầu thiết kế nó. Mọi trải nghiệm cho đến nay trở thành một công cụ. Sai lầm trở thành bài học. Thất bại trở thành sự khôn ngoan. Cuộc sống bắt đầu ở tuổi 40 vì đó là thời điểm chúng ta cuối cùng có thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh. Chúng ta không còn cảm thấy như mình chỉ đang đi theo con đường của người khác.
Brené Brown, một "nhà nghiên cứu và người kể chuyện đã dành hai thập kỷ nghiên cứu về lòng can đảm, sự dễ tổn thương, sự xấu hổ và sự đồng cảm," nói rằng những gì xảy ra ở tuổi trung niên không phải là một cuộc khủng hoảng.
"Mọi người có thể gọi những gì xảy ra ở tuổi trung niên là 'một cuộc khủng hoảng,' nhưng không phải vậy. Đó là một sự tháo gỡ — một thời điểm khi bạn cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt để sống cuộc đời mà bạn muốn sống, chứ không phải cuộc đời mà bạn 'phải' sống. Sự tháo gỡ là một thời điểm khi bạn bị thách thức bởi vũ trụ để buông bỏ con người mà bạn nghĩ mình phải trở thành và chấp nhận con người mà bạn thực sự là," bà đã viết trong cuốn The Gifts of Imperfection.
Tuổi trung niên không phải là thời điểm để tuyệt vọng; đó là một khoảnh khắc của sự thật — sự thật của chính bạn. Brown gọi đó là một "sự tháo gỡ," một thời điểm để bứt phá.
Sự "sự lượng giá và tháo gỡ" này tiết lộ những gì tôi từng nghĩ mình 'phải' trở thành.
Nó khiến tôi đặt câu hỏi về mọi vai trò, mọi lựa chọn và mọi nhãn mác mà tôi đã mang theo. Ở thời điểm này, tôi cảm thấy một sự thôi thúc — một mong muốn không thể phủ nhận — để sống cuộc đời mà tôi thực sự muốn, chứ không phải cuộc đời mà người khác mong đợi ở tôi.
Nhà triết học Viktor Frankl, một người sống sót sau thảm họa Holocaust, đã viết rằng "ý chí tìm kiếm ý nghĩa" là động lực chính trong cuộc sống con người. Sự tháo gỡ không phải là từ bỏ mọi thứ. Đó là việc tìm kiếm một cuộc sống có ý nghĩa, ngay cả khi nó trông khác với những gì tôi từng tưởng tượng.
Ở tuổi trung niên, chúng ta cảm nhận rằng những phần này đã bị che giấu quá lâu. Việc tích hợp giữa con người mà bạn nghĩ mình nên trở thành và con người mà bạn cảm thấy mình nên trở thành có thể là một thách thức. Nhưng đó là một loại tiếng gọi từ vũ trụ để buông bỏ cái "mặt nạ" mà bạn đã tạo ra trong nhiều thập kỷ.
Áp lực mà tôi cảm thấy ở tuổi trung niên không phải là một "cuộc khủng hoảng" về việc đánh mất tuổi trẻ. Bản thân bên ngoài của tôi không sụp đổ. Tôi đang buông bỏ những gì không còn đúng với mình.
Tôi đặt câu hỏi về những điều mà trước đây tôi từng coi là hiển nhiên — thành công, gia đình, sự nghiệp.
Quá trình đó không nên là một cuộc khủng hoảng.
Nhà phân tâm học Erik Erikson gọi đây là giai đoạn "sự sáng tạo đối lập với sự trì trệ." Ông nói rằng chúng ta cảm thấy một nhu cầu mạnh mẽ về điều gì đó có ý nghĩa ở giai đoạn này. Tuổi trung niên khiến bạn đối mặt với sự hữu hạn của chính mình. Cảm giác cấp bách thúc đẩy bạn hòa hợp với cái tôi thực sự của mình: một quá trình làm sáng tỏ. Không phải là một cuộc khủng hoảng. Bạn nhận ra rằng bạn ở đây để sống một cuộc đời cụ thể — cuộc đời của bạn, chứ không phải ý tưởng của người khác về một cuộc đời tốt đẹp.
Bạn bắt đầu sống theo sự thật phận người nơi chính mình, của chính mình, chứ không phải những kỳ vọng mà bạn phải gánh vác từ khi còn trẻ.
Các nhà hiện sinh như Soren Kierkegaard và Jean-Paul Sartre tin rằng tự do thực sự để sống bắt đầu khi bạn từ chối "niềm tin sai lầm" — sống theo những gì người khác mong đợi thay vì những gì bạn thực sự tin tưởng. Ở tuổi trung niên, bạn sẽ cảm thấy áp lực để đưa ra lựa chọn đó: hoặc tuân theo hoặc sống tự do như chính mình.
Sự tích hợp này thúc đẩy bạn đối mặt với nỗi sợ hãi. Nỗi sợ bị phán xét, nỗi sợ thất bại, nỗi sợ bị từ chối.
Tâm trạng không thoải mái.
Trải nghiệm này thậm chí có thể giống như như một sự mất mát. Bạn có thể mất đi những tình bạn cũ, buông bỏ những tham vọng đã giữ lâu dài, hoặc rút lui khỏi những cam kết không còn phục vụ bạn. Nhưng thông qua sự khó chịu đó, bạn học được lòng can đảm.
Nhà tâm lý học Abraham Maslow đã nói về động lực hướng tới "sự tự hiện thực hóa" — mong muốn nhận ra tiềm năng đầy đủ của bản thân. Ở tuổi trung niên, động lực này trở nên mãnh liệt hơn. Bạn quay vào bên trong để tìm kiếm điều mang lại niềm vui, ý nghĩa và mục đích.
Một số người gọi quá trình tuổi trung niên là một sự tái sinh: một giai đoạn thiết lập lại hướng tới những điều quan trọng với bạn. Bạn ngừng cố gắng trở thành mọi thứ cho mọi người.
Bạn bắt đầu tập trung vào những gì làm bạn thỏa mãn. Jung tin rằng giai đoạn này cho phép chúng ta chuyển từ "cái tôi" sang "cái bản ngã." Bạn ngừng sống vì những mục tiêu hời hợt và bắt đầu kết nối với ý nghĩa và mục đích. Jung coi tuổi trung niên là một bước tiến tới sự toàn vẹn, một thời điểm để tích hợp tất cả các phần của bản thân — ánh sáng và bóng tối, thành công và thất bại.
Bạn không từ bỏ trách nhiệm: mà tìm thấy ý nghĩa trong chúng. Bạn chọn những gì bạn giữ lại và những gì bạn buông bỏ. Bạn bắt đầu xây dựng một cuộc sống dựa trên ý định thay vì quán tính.
Sự tháo gỡ không phải là một sự sụp đổ, như Brown chỉ ra.
Đó là một sự bứt phá. Đó là một quá trình buông bỏ bản thân cũ, những câu chuyện cũ và những niềm tin cũ. Bạn tạo không gian cho một bản sắc thực sự phù hợp với con người bạn thực sự là. Đó là một bước tiến tới một cuộc sống cảm thấy chân thực.
Theo một cách nào đó, tuổi trung niên là một món quà. Một cơ hội để tái định nghĩa thành công, tình yêu và hạnh phúc.
Tôi đang tìm thấy sự rõ ràng, mục đích và chiều sâu.
Tôi đang sống không phải như một hình ảnh, mà như một con người toàn vẹn, thống nhất. "Điều đáng sợ nhất là chấp nhận trọn vẹn con người thật của mình," Jung nói. Đó là lý do tại sao tuổi trung niên có thể nhanh chóng trượt vào một cuộc khủng hoảng. Nhưng bạn biết rõ hơn.
Mọi người có thể gọi đó là một cuộc khủng hoảng, nhưng họ đã bỏ lỡ ý nghĩa thực sự. Nếu làm đúng, tuổi trung niên là một bước ngoặt hướng tới tự do nội tâm.
Bạn không đang sụp đổ; bạn đang để bản thân cuối cùng được hợp nhất. Đó là một quá trình trở về với chính mình, với cuộc đời mà bạn được định sẵn để sống.
【Thomas Oppong】
Bản Việt ngữ: Đinh Tỵ (Nhóm Phiên dịch Mai Khôi)
Tuổi trung niên thật khó khăn. Nhưng giai đoạn từ đầu 40 đến đầu 60 tuổi không phải là một cuộc khủng hoảng. Mọi người thường nói về tuổi trung niên như thể đó là một sự sụp đổ đột ngột. Một cuộc khủng hoảng. Tôi nghĩ về nó giống như một sự tái định hướng hoặc điều chỉnh lại. Tôi đang điều chỉnh bản thân với các giá trị, cốt lõi và phương hướng thực sự của mình: dành thời gian chất lượng để đánh giá lại cuộc sống. Tôi sẽ không gọi đó là một cuộc khủng hoảng. Bởi vì nếu bạn làm đúng, bạn sẽ trải nghiệm được nhiều điều hơn trên con đường "tuổi trung niên". Một điều gì đó ý nghĩa sẽ xảy ra nếu bạn có thể uốn nắn tuổi trung niên theo hướng có lợi cho mình.
Tôi thích những gì nhà tâm lý học và nhà trị liệu tâm lý Carl Jung đã nói: "Cuộc sống thực sự bắt đầu từ tuổi 40. Trước đó, bạn chỉ đang nghiên cứu." Ông cho rằng 40 năm đầu tiên (nửa đầu của cuộc đời) là giai đoạn "chuẩn bị" cho việc trở thành chính mình. Chúng ta thu thập dữ liệu, học hỏi về thế giới và tìm hiểu bản thân. Nhưng công việc thực sự — sống cuộc đời theo cách của riêng mình — bắt đầu sau đó.
Khi còn trẻ, chúng ta hấp thụ mọi thứ: ý tưởng, giá trị, niềm tin. Chúng ta cố gắng hiểu cuộc sống. Nhưng chúng ta chưa hoàn toàn kiểm soát được câu chuyện của chính mình. Chúng ta thử nghiệm nhiều vai trò khác nhau, khám phá xem mình có thể là ai. Đó là một giai đoạn thử nghiệm.
Chúng ta học từ thất bại, sai lầm và thử thách. Jung gọi đó là "nửa đầu của cuộc đời," một quá trình thiết lập bản sắc. Nhà tâm lý học phát triển Erik Erikson mô tả điều này là xây dựng "cảm giác về bản thân."
Nó liên quan đến những câu hỏi lớn như "Tôi là ai?" và "Tôi thuộc về đâu?" Chúng ta tìm kiếm sự ổn định, xây dựng sự nghiệp, các mối quan hệ, gia đình. Nhưng đây chưa phải là bức tranh toàn cảnh. Chúng ta chưa hoàn toàn biết điều gì thúc đẩy mình, mục đích của mình là gì. Chúng ta vẫn đang đặt nền móng cho "cái tôi."
Đến năm 40 tuổi, một sự thay đổi lớn bắt đầu.
Ưu tiên thay đổi. Giai đoạn này là điều mà Jung gọi là "cá nhân hóa." Cá nhân hóa có nghĩa là chúng ta trở nên toàn vẹn. Chúng ta tích hợp tất cả các phần của bản thân — hy vọng, ước mơ, nỗi sợ hãi và vết thương. Giống như kết hợp mọi bài học mà chúng ta đã học được cho đến nay và sử dụng nó để dẫn dắt con đường của chính mình. Chúng ta đạt được sự khôn ngoan và rõ ràng. Chúng ta không còn chỉ tìm cách hòa nhập.
Chúng ta muốn hoàn thiện bản thân đang phát triển. Jung viết: "Cuộc gặp gỡ giữa hai cá nhân giống như sự tiếp xúc giữa hai chất hóa học: nếu có phản ứng, cả hai đều biến đổi." Các nghiên cứu trong tâm lý học phát triển cho thấy những người trên 40 tuổi trải nghiệm một chiều sâu mới về nhận thức bản thân. Các nhà thần kinh học nhận thấy rằng các trung tâm cảm xúc của não trở nên cân bằng hơn theo thời gian. Chúng ta ngừng phản ứng với cuộc sống.
Chúng ta bắt đầu hành động từ một nơi có sự lựa chọn.
Như thể tâm trí đạt được một loại tự do mà trước đây chưa từng có. Khi còn trẻ, chúng ta dựa vào thế giới bên ngoài để định hướng. Chúng ta quan tâm đến việc người khác nghĩ gì. Ở tuổi 40, chúng ta bắt đầu nhìn vào bên trong. Chúng ta tự hỏi, "Tôi thực sự muốn gì?" Chúng ta ít bị ảnh hưởng bởi kỳ vọng bên ngoài hơn. Cuộc sống bắt đầu vì cuối cùng chúng ta bắt đầu sống theo cách của riêng mình.
Jung coi điều này là cần thiết cho hạnh phúc thực sự. Ông tin rằng chúng ta phải đối mặt với "bóng tối" của mình — những nỗi sợ hãi, bất an và khao khát bị kìm nén. Chỉ bằng cách thừa nhận chúng, chúng ta mới trở nên toàn vẹn. Một số người có thể gọi đây là "khủng hoảng tuổi trung niên," nhưng Jung gọi đó là "sự thức tỉnh tuổi trung niên."
Ông coi đó là một bước ngoặt.
Ở giai đoạn này, cuộc sống chuyển từ "làm" sang "trở thành." Không còn là việc chứng tỏ bản thân mà là sống đúng với bản thân. Chúng ta bắt đầu tập trung vào những điều có ý nghĩa và làm chúng ta thỏa mãn, thay vì những điều gây ấn tượng với người khác. Sức mạnh của nhận thức này không thể bị đánh giá thấp. Cho đến nay, chúng ta tích lũy kiến thức, kỹ năng và kinh nghiệm.
Nhưng sau 40 tuổi, chúng ta sử dụng chúng để sống một cuộc đời chân thực. Ở giai đoạn này, cuộc sống không chỉ là một sự thay đổi nghề nghiệp hay một sở thích mới. Đó là một sự chuyển hóa nội tâm. Chúng ta bắt đầu đưa ra các lựa chọn dựa trên con người thật của mình — không phải con người mà chúng ta được bảo phải trở thành.
Cuộc sống trở nên chân thực hơn, thuộc về chính mình hơn.
Những thay đổi nội tâm cũng mang lại một loại bình yên. Các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng những người trên 40 tuổi thường cho biết, mức độ hài lòng với cuộc sống cao hơn. Họ cảm thấy kết nối hơn, ít bị thúc đẩy bởi tham vọng và cạnh tranh, và chấp nhận bản thân một cách trọn vẹn hơn. Sự chấp nhận này trở thành một sự tự do mới. Đến giờ, chúng ta biết điều gì quan trọng với mình và buông bỏ những thứ còn lại.
Những "ồn ào" của tuổi trẻ trở nên không còn quan trọng.
Chúng ta bắt đầu lắng nghe những tiếng nói bên trong. Jung tin rằng đối mặt với tuổi trung niên một cách có ý thức là điều cần thiết. Nếu chúng ta né tránh nó, chúng ta có nguy cơ trở nên cứng nhắc, cay đắng hoặc oán giận. Cuộc sống sẽ mãi nông cạn. Nhưng nếu chúng ta đón nhận sự khởi đầu mới, chúng ta sẽ trưởng thành theo những cách mà tuổi trẻ không bao giờ có thể mang lại.
Sau tuổi 40, chúng ta bắt đầu xây dựng.
Chúng ta không còn chỉ "nghiên cứu" cuộc sống mà bắt đầu thiết kế nó. Mọi trải nghiệm cho đến nay trở thành một công cụ. Sai lầm trở thành bài học. Thất bại trở thành sự khôn ngoan. Cuộc sống bắt đầu ở tuổi 40 vì đó là thời điểm chúng ta cuối cùng có thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh. Chúng ta không còn cảm thấy như mình chỉ đang đi theo con đường của người khác.
Brené Brown, một "nhà nghiên cứu và người kể chuyện đã dành hai thập kỷ nghiên cứu về lòng can đảm, sự dễ tổn thương, sự xấu hổ và sự đồng cảm," nói rằng những gì xảy ra ở tuổi trung niên không phải là một cuộc khủng hoảng.
"Mọi người có thể gọi những gì xảy ra ở tuổi trung niên là 'một cuộc khủng hoảng,' nhưng không phải vậy. Đó là một sự tháo gỡ — một thời điểm khi bạn cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt để sống cuộc đời mà bạn muốn sống, chứ không phải cuộc đời mà bạn 'phải' sống. Sự tháo gỡ là một thời điểm khi bạn bị thách thức bởi vũ trụ để buông bỏ con người mà bạn nghĩ mình phải trở thành và chấp nhận con người mà bạn thực sự là," bà đã viết trong cuốn The Gifts of Imperfection.
Tuổi trung niên không phải là thời điểm để tuyệt vọng; đó là một khoảnh khắc của sự thật — sự thật của chính bạn. Brown gọi đó là một "sự tháo gỡ," một thời điểm để bứt phá.
Sự "sự lượng giá và tháo gỡ" này tiết lộ những gì tôi từng nghĩ mình 'phải' trở thành.
Nó khiến tôi đặt câu hỏi về mọi vai trò, mọi lựa chọn và mọi nhãn mác mà tôi đã mang theo. Ở thời điểm này, tôi cảm thấy một sự thôi thúc — một mong muốn không thể phủ nhận — để sống cuộc đời mà tôi thực sự muốn, chứ không phải cuộc đời mà người khác mong đợi ở tôi.
Nhà triết học Viktor Frankl, một người sống sót sau thảm họa Holocaust, đã viết rằng "ý chí tìm kiếm ý nghĩa" là động lực chính trong cuộc sống con người. Sự tháo gỡ không phải là từ bỏ mọi thứ. Đó là việc tìm kiếm một cuộc sống có ý nghĩa, ngay cả khi nó trông khác với những gì tôi từng tưởng tượng.
Ở tuổi trung niên, chúng ta cảm nhận rằng những phần này đã bị che giấu quá lâu. Việc tích hợp giữa con người mà bạn nghĩ mình nên trở thành và con người mà bạn cảm thấy mình nên trở thành có thể là một thách thức. Nhưng đó là một loại tiếng gọi từ vũ trụ để buông bỏ cái "mặt nạ" mà bạn đã tạo ra trong nhiều thập kỷ.
Áp lực mà tôi cảm thấy ở tuổi trung niên không phải là một "cuộc khủng hoảng" về việc đánh mất tuổi trẻ. Bản thân bên ngoài của tôi không sụp đổ. Tôi đang buông bỏ những gì không còn đúng với mình.
Tôi đặt câu hỏi về những điều mà trước đây tôi từng coi là hiển nhiên — thành công, gia đình, sự nghiệp.
Quá trình đó không nên là một cuộc khủng hoảng.
Nhà phân tâm học Erik Erikson gọi đây là giai đoạn "sự sáng tạo đối lập với sự trì trệ." Ông nói rằng chúng ta cảm thấy một nhu cầu mạnh mẽ về điều gì đó có ý nghĩa ở giai đoạn này. Tuổi trung niên khiến bạn đối mặt với sự hữu hạn của chính mình. Cảm giác cấp bách thúc đẩy bạn hòa hợp với cái tôi thực sự của mình: một quá trình làm sáng tỏ. Không phải là một cuộc khủng hoảng. Bạn nhận ra rằng bạn ở đây để sống một cuộc đời cụ thể — cuộc đời của bạn, chứ không phải ý tưởng của người khác về một cuộc đời tốt đẹp.
Bạn bắt đầu sống theo sự thật phận người nơi chính mình, của chính mình, chứ không phải những kỳ vọng mà bạn phải gánh vác từ khi còn trẻ.
Các nhà hiện sinh như Soren Kierkegaard và Jean-Paul Sartre tin rằng tự do thực sự để sống bắt đầu khi bạn từ chối "niềm tin sai lầm" — sống theo những gì người khác mong đợi thay vì những gì bạn thực sự tin tưởng. Ở tuổi trung niên, bạn sẽ cảm thấy áp lực để đưa ra lựa chọn đó: hoặc tuân theo hoặc sống tự do như chính mình.
Sự tích hợp này thúc đẩy bạn đối mặt với nỗi sợ hãi. Nỗi sợ bị phán xét, nỗi sợ thất bại, nỗi sợ bị từ chối.
Tâm trạng không thoải mái.
Trải nghiệm này thậm chí có thể giống như như một sự mất mát. Bạn có thể mất đi những tình bạn cũ, buông bỏ những tham vọng đã giữ lâu dài, hoặc rút lui khỏi những cam kết không còn phục vụ bạn. Nhưng thông qua sự khó chịu đó, bạn học được lòng can đảm.
Nhà tâm lý học Abraham Maslow đã nói về động lực hướng tới "sự tự hiện thực hóa" — mong muốn nhận ra tiềm năng đầy đủ của bản thân. Ở tuổi trung niên, động lực này trở nên mãnh liệt hơn. Bạn quay vào bên trong để tìm kiếm điều mang lại niềm vui, ý nghĩa và mục đích.
Một số người gọi quá trình tuổi trung niên là một sự tái sinh: một giai đoạn thiết lập lại hướng tới những điều quan trọng với bạn. Bạn ngừng cố gắng trở thành mọi thứ cho mọi người.
Bạn bắt đầu tập trung vào những gì làm bạn thỏa mãn. Jung tin rằng giai đoạn này cho phép chúng ta chuyển từ "cái tôi" sang "cái bản ngã." Bạn ngừng sống vì những mục tiêu hời hợt và bắt đầu kết nối với ý nghĩa và mục đích. Jung coi tuổi trung niên là một bước tiến tới sự toàn vẹn, một thời điểm để tích hợp tất cả các phần của bản thân — ánh sáng và bóng tối, thành công và thất bại.
Bạn không từ bỏ trách nhiệm: mà tìm thấy ý nghĩa trong chúng. Bạn chọn những gì bạn giữ lại và những gì bạn buông bỏ. Bạn bắt đầu xây dựng một cuộc sống dựa trên ý định thay vì quán tính.
Sự tháo gỡ không phải là một sự sụp đổ, như Brown chỉ ra.
Đó là một sự bứt phá. Đó là một quá trình buông bỏ bản thân cũ, những câu chuyện cũ và những niềm tin cũ. Bạn tạo không gian cho một bản sắc thực sự phù hợp với con người bạn thực sự là. Đó là một bước tiến tới một cuộc sống cảm thấy chân thực.
Theo một cách nào đó, tuổi trung niên là một món quà. Một cơ hội để tái định nghĩa thành công, tình yêu và hạnh phúc.
Tôi đang tìm thấy sự rõ ràng, mục đích và chiều sâu.
Tôi đang sống không phải như một hình ảnh, mà như một con người toàn vẹn, thống nhất. "Điều đáng sợ nhất là chấp nhận trọn vẹn con người thật của mình," Jung nói. Đó là lý do tại sao tuổi trung niên có thể nhanh chóng trượt vào một cuộc khủng hoảng. Nhưng bạn biết rõ hơn.
Mọi người có thể gọi đó là một cuộc khủng hoảng, nhưng họ đã bỏ lỡ ý nghĩa thực sự. Nếu làm đúng, tuổi trung niên là một bước ngoặt hướng tới tự do nội tâm.
Bạn không đang sụp đổ; bạn đang để bản thân cuối cùng được hợp nhất. Đó là một quá trình trở về với chính mình, với cuộc đời mà bạn được định sẵn để sống.
【Thomas Oppong】
Bản Việt ngữ: Đinh Tỵ (Nhóm Phiên dịch Mai Khôi)