- Trời ơi, nhìn con mụ đó kìa, già rồi vô bệnh viện còn đội tóc giả, ăn mặc diêm dúa, phấn son loè loẹt!
- Nhìn gớm thấy mồ...
- Có vợ như vậy chắc chết quá!
Người đàn bà đó không hề hay biết những lời xỉa xói về mình. Sau khi đóng tiền viện phí xong bà ta đi lại dãy ghế ngồi chờ. Nào ngờ có một bàn chân xoạc ra ngáng đường, bà ta vấp và ngã nhào về phía trước, bộ tóc giả văng ra, một cái đầu trọc lóc. Bà ta nhặt bộ tóc giả và vội vàng đội lên đầu trong tiếng cười cợt ngày càng lớn
Mình ngồi đó nhìn thấy, nghe thấy tất cả. Nhưng có vẻ như người đàn bà ấy rất bình thản, không một câu chửi bới, không một cái cau mày khó chịu. Hay chăng khi mang bệnh ung thư đang cận kề cái chết, người ta thôi chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt, sẽ thôi đau những nỗi đau không cần thiết? Hay chăng khi hiểu được cuộc sống là vô thường, đi với nhau có lâu đâu, trách giận nhau làm gì? Hay chăng chỉ có ai thấp kém mới hay nói xấu lên án và chà đạp người khác, và những người như thế không đáng để bận tâm.
Đang suy nghĩ như thế thì người đàn bà diêm dúa đến ngồi cạnh mình. Bà ta lấy từ trong bóp ra một tấm kiếng nhỏ và một thỏi son. Bà ta vừa chỉnh sửa khuôn mặt vừa nói: Hôm nay tôi dắt đứa cháu ở quê lên đây, nó đang trong phòng khám ung thư vú. Tôi sợ nó nghĩ quẫn nên phải tỏ ra thế này, tràn đầy năng lượng và đẹp đẽ. Bảy mươi tuổi mang trong mình căn bệnh ung thư giai đoạn cuối còn trang điểm cho ai ngắm nữa chứ nhưng phải giúp người con ạ. Hồi trước mẹ tôi dạy: Đừng bao giờ cướp mất niềm hy vọng của ai, bởi có rất nhiều người sống được là nhờ niềm hy vọng.
Nghe bà nói xong mình thật sự bàng hoàng, giụi mắt mấy lần. Hình ảnh lúc nãy và bây giờ sao khác nhau đến thế? Quá đẹp cho một tấm lòng.
Nên đừng tin hay phán xét điều gì vội vàng dù tận mắt mình nhìn thấy, đừng đánh giá ai qua vẻ bề ngoài của họ.
Cuộc sống luôn đa dạng và phong phú, đâu nhất thiết người ta phải biểu hiện giống mình. Tôn trọng sự khác biệt của người khác là tôn trọng cuộc sống và chính mình.
Nghĩ đến đây mình cũng móc bóp ra thoa son và seo phì một cái...
【Cỏ May】