Sau khi trở thành Tổng thống, tôi đã rủ một số vệ sĩ của mình đi dạo trong thị trấn. Sau khi đi bộ, chúng tôi đi ăn trưa tại một nhà hàng. Chúng tôi ngồi ở một nơi trung tâm nhất, và tự hỏi nhau xem muốn ăn gì. Sau một hồi chờ đợi, người phục vụ mang thực đơn cho chúng tôi, ngay lúc đó tôi nhận ra rằng bàn ngay trước mặt chúng tôi có một người đàn ông đang chờ được phục vụ.
Khi anh ta được bồi bàn tới tiếp, tôi nói với một trong những người lính của mình: Hãy rủ người đó ngồi cùng bàn với chúng tôi. Người lính đi và truyền lời mời của tôi.
Người đàn ông đứng dậy, lấy đĩa và ngồi cạnh tôi. Trong khi ăn, tay anh ấy liên tục run và không ngẩng đầu lên khỏi thức ăn. Khi chúng tôi kết thúc, anh ấy vẫy tay với tôi mà không thèm nhìn tôi, còn tôi bắt tay anh ấy và bỏ đi!
Người lính nói với tôi:
- "Madiba, người đàn ông đó chắc hẳn rất ốm vì tay anh ta không ngừng run khi đang ăn."
- "Không có gì! Lý do cho sự run rẩy của anh ta là chuyện khác", tôi đáp. Họ nhìn tôi kỳ lạ và tôi liền nói với họ:
- "Người đàn ông đó là cai ngục của nhà tù mà tôi bị nhốt. Thường, sau khi bị tra tấn, tôi đã la hét và khóc đòi nước và anh ta đến để làm nhục tôi, anh ta cười nhạo tôi và thay vì cho tôi uống nước thì anh ta đi tiểu trên đầu tôi. Anh ấy không bị bệnh, anh ấy sợ hãi và run rẩy có lẽ sợ rằng tôi, bây giờ là tổng thống Nam Phi. Sợ tôi sẽ tống anh ấy vào tù và làm điều tương tự anh ấy đã làm với tôi, tra tấn và làm nhục anh ấy. Nhưng đó không phải là tôi, hành vi đó không có trong tính cách cũng như chuẩn mực đạo đức của tôi."
Có những người luôn nghĩ tới cách tìm kiếm sự trả thù nhằm phá hủy các quốc gia, trong khi cũng có những người chỉ suy nghĩ việc tìm kiếm sự hòa giải để xây dựng các quốc gia.
Chuyển ngữ: Nguyễn Thị Bích Hậu (trích "Chicali Wall" của Echeverría Martínez)