Trên chuyến xe buýt từ Bến Thành về quận 7 và ngược lại, có một cái thùng kính nhỏ đặt giữa sau lưng tài xế. Tôi thấy khách lên xe ngoài chuyện bỏ tiền mua vé đa số họ đều giúi ít tiền lẻ vào trong cái thùng đó (cái thùng không ghi chữ gì bên ngoài cả).
Tôi lên xe từ trước rồi, lấy làm lạ cũng nhờ cô nhân viên nhà xe giúi vô đó ít tiền lẻ nhân tiện hỏi cô ấy là tiền đó để làm gì vậy?
Cô trả lời: “Dạ tiền đó là để cho những khách lỡ đường vì bất cứ lý do gì không có tiền.. họ cũng được lên xe về nhà về nơi họ cần đến mà không phải mua vé.”
Nghe mà rưng rưng... người Sài Gòn họ sẽ cưu mang nhau khi ai đó bị ngặt nghèo mà họ không cần biết người đó là ai và vì bất cứ lý do gì và người cần giúp họ cũng chẳng biết người mình phải thọ ơn là ai.
Tôi thích cái con người Miền Nam chính gốc. Họ quá dễ thương, họ chân chất, hiền lành vô tư như trẻ thơ. Họ làm cái việc thiện việc tốt như con nít lấy cái kẹo trong túi ra nhai chơi vậy… chẳng cần ai biết, chẳng cần ai hay, như cái chuyện tui thấy nóng trong người tui thấy có dòng nước mát, tui cởi quần áo ra nhảy ùm một cái cho mát. Thế thôi!
Người Sài Gòn nói riêng và người Miền Nam nói chung, họ không biết nói dối, họ không biết xảo ngôn điếm đàng. Họ yêu ra yêu, ghét ra ghét. Họ thật ngây thơ chân thành, họ làm việc tốt không để được ơn được phước, kiếp trước kiếp sau gì. Không vì cái giáo trình giáo lý hay triết thuyết ngoại lai gì gì đó hay do học tập noi gương ai đó. Mà họ làm trong cái vô thức tự nhiên của một đoá sen thơm nở giữa bùn lầy.
Một cái bản thức vô ngã tồn tại trong tâm họ truyền kiếp...
Nguyễn Quý Ninh