“Trong chiến tranh thế giới thứ hai, 6 triệu người Do-thái đã bị phát xít giết hại tại châu Âu. Có một nước là nơi cứu nạn của người Do-thái, và là một nước Hồi giáo, đó là Albania.
Albania là nơi người Hồi giáo và người Do-thái sống hàng thế kỷ cạnh nhau trong hòa bình. Năm 1943 phát xít Đức vào Albania và đòi người dân Albania phải nộp danh sách những người Do-thái, nhưng họ đã không nộp. Người Do-thái ở khắp nơi đã tìm đến Albania kiếm nơi ẩn náu. Người Albania có một nguyên tắc danh dự tên là ‘besa’, là ‘giữ lời’. Nguyên tắc này đã thúc đẩy người dân Albania giúp đỡ người gặp hoạn nạn.
Albania là nước duy nhất trong châu Âu mà sau chiến tranh thì số lượng người Do-thái tăng lên 10 lần.
Sau chiến tranh, khi được hỏi tại sao lại giúp đỡ những người Do-thái, thì người Albania trả lời rằng họ chỉ làm những gì mà họ cần phải làm.”
–– Bản dịch của chị Nguyễn Thanh Mai
Albania là nơi người Hồi giáo và người Do-thái sống hàng thế kỷ cạnh nhau trong hòa bình. Năm 1943 phát xít Đức vào Albania và đòi người dân Albania phải nộp danh sách những người Do-thái, nhưng họ đã không nộp. Người Do-thái ở khắp nơi đã tìm đến Albania kiếm nơi ẩn náu. Người Albania có một nguyên tắc danh dự tên là ‘besa’, là ‘giữ lời’. Nguyên tắc này đã thúc đẩy người dân Albania giúp đỡ người gặp hoạn nạn.
Albania là nước duy nhất trong châu Âu mà sau chiến tranh thì số lượng người Do-thái tăng lên 10 lần.
Sau chiến tranh, khi được hỏi tại sao lại giúp đỡ những người Do-thái, thì người Albania trả lời rằng họ chỉ làm những gì mà họ cần phải làm.”
–– Bản dịch của chị Nguyễn Thanh Mai